Có đôi lúc giữa ngày yên ả
Tên em rơi lạc giữa hàng tin
Anh lặng lẽ cười như đã cũ
Mà tim thì… vẫn thắt lại tin

Chẳng còn giận, cũng không còn nhớ
Mà sao lòng cứ ngập ngừng đau?
Tựa như một mảnh gì chưa vỡ
Chỉ chờ ai khẽ chạm – là nhàu

Bạn bè vẫn nhắc tên em đó
Mắt anh quen lảng tránh rất nhanh
Không phải sợ đâu – chỉ là sợ
Mình yếu lòng, lại mượn em xanh

Em giờ đã hóa người dưng thật
Chẳng dính gì đến những ngày qua
Nhưng giữa tháng năm đầy ngột ngạt
Có em từng – vẫn là chốn hoa