Ta từng rất hiểu nhau từng đấy
Mà giờ lời hỏi cũng không trao
Đi ngang tim cũ như không thấy
Mắt chạm rồi… lại vội cúi chào

Ngày ấy tưởng không ai thay thế
Hóa ra quên cũng dễ như thường
Câu “mãi mãi” chạm môi rất nhẹ
Mà tan nhanh như gió cuối đường

Em từng là cả trời thao thức
Giờ chỉ là thoáng gió vô danh
Anh bước qua như qua một bức
Tranh cũ treo lệch ở cuối hành lang

Chúng ta giờ chẳng còn điều tiếc
Chỉ hơi buồn vì đã từng sâu
Biết rõ chẳng ai sai hay đúng
Chỉ là tim… chẳng đủ nữa đâu