Chiều xuống chậm trên những con đường quen Phố lên đèn, lòng người chưa kịp tối Hà Nội

Chúng ta gặp – vào một ngày mưa nhẹ Ga Hà Nội ướt lạnh dưới chân quen Em

Tháng bảy về, Hà Nội có buồn không Mà phố nhỏ cứ ươm màu nhung nhớ Cơn mưa

Phố cổ cũ, tháng bảy vừa trở gió Lá bàng non rơi nhẹ dưới chân người Cơn mưa

Em bước qua, như gió lướt Hồ Gươm Tà áo trắng nghiêng vào chiều lặng gió Anh đứng

Chiều buông trên nhịp cầu Long Biên Nắng đỏ quệt vàng lên những vết sắt Em đứng đó

Chiều rơi bên hông nhà thờ cổ Quán cà phê nhỏ, ghế sát hiên Ta ngồi sát nhau

Tràng Tiền chiều ấy, phố vàng nắng hanh Em nghiêng mũ, môi cười không hẹn trước Tay khẽ

Tôi trở lại, phố cổ mùa gió chướng Tháng mười hai thở khẽ giữa màn sương Quán năm

Khi em vừa đi qua phố cổ Lá cũng ngừng rơi, trời cũng nghiêng màu Tôi ngỡ mình