Em nơi ấy có bình yên? Còn anh ở lại lặng nhìn chiều rơi. Tình yêu ta tựa

Em đi để lại hoàng hôn Cháy trong đáy mắt cô đơn anh ngồi Gió chiều đẩy giấc

Có một nỗi nhớ chẳng gọi tên, Chập chờn trong những giấc mơ quên. Em là giọt nắng

Ngày không em, nắng cũng thôi vàng, Gió về đầu ngõ nghe mênh mang. Ly cà phê đắng

Một thoáng gặp nhau giữa phố đông, Mắt em như ánh lửa đèn hồng. Anh quên lối cũ,

Chỉ là thương, nên giữ chẳng dám gần Sợ một bước sẽ thành điều lỡ dở Người hồn

Ta đã từng đi qua nhau rất chậm Giữa phố đông mà ngỡ chốn không người Có ánh

Chiều buông tím, sóng vỗ về bờ mặn Anh bước dài để xóa dấu chân quen Biển chẳng

Có một hạ cũ nằm nghiêng trên ngọn cỏ Gió vẫn về qua lối nhỏ ven sông Nắng

Vẫn là quê sau mùa gặt tháng năm Rơm chất đống thơm bừng trong nắng mới Tiếng mẹ