Tựa như gió thoảng qua thềm,
Em mang hương cốm êm đềm ghé sang.
Mắt cười chạm ánh thu vàng,
Nửa vầng trăng vỡ mơ màng trong tim.
Lối xưa lác đác lá chìm,
Anh ngồi đếm gió, đếm im lặng chiều.
Chưa từng gọi đó là yêu,
Mà sao một thoáng đã liêu xiêu lòng?
Áo em lướt giữa mênh mông,
Mỏng hơn cả tiếng tơ lòng thoảng qua.
Thu về rất khẽ, rất xa,
Nhưng câu em nói vẫn là rất sâu...
Ngày em khuất cuối hàng dâu,
Trời nghiêng xuống một nỗi sầu không tên.
Tình không rực rỡ như phim,
Chỉ là đủ ấm… để tìm mỗi thu.
Nếu sau này chẳng còn nhau,
Xin đừng quên một sắc màu rất riêng:
Mùa em đến giữa bình yên,
Dắt thu đi lạc qua miền nhớ thương.