Chiều xuống chậm trên những con đường quen
Phố lên đèn, lòng người chưa kịp tối
Hà Nội cuối tuần... như ai vừa nhắc tới
Một chuyện tình cũ kỹ đã phai tên.

Gió nhè nhẹ qua phố cổ thân quen
Ghế đá vắng, hồ Tây chưa có sóng
Em từng ngồi đó, tóc bay lặng lẽ
Bên ly trà, bên một mối tình em.

Tiếng chuông xe điện ngân xa vọng lại
Những âm thanh xưa cũ của thời gian
Tiệm sách nhỏ cuối đường nay vẫn mở
Có ai vào tìm lại một trang quen

Phố Tràng Tiền – đèn vàng như nỗi nhớ
Tiệm kem xưa vẫn lạnh giữa chiều tan
Anh đi ngang, vai vương vài giọt nắng
Ngỡ thấy em – trong bóng một người sang

Cuối tuần về, Hồ Gươm đông người lắm
Mỗi bước chân là một chút riêng tư
Người đi qua, chẳng ai nhìn ai cả
Chỉ lòng mình nghe rõ tiếng mưa xưa...

Cà phê đắng hơn khi chiều buông muộn
Bản nhạc Trịnh vang chậm rãi, chơi vơi
Nếu gặp lại – ta có còn nhận nổi
Người cũ xưa qua năm tháng mù khơi